Tác giả: Tiểu Tiểu
Biên tập: Kiều Kiều
Oa, lâu lắm r mới có được 1 chương ạ Ọ__Ọ
Mong mọi người bỏ qua cho sự lười biếng của ta *cúi đầu*
12
Hôm nay, tàu biển cập bến ở một cảng phía nam châu Âu, chúng tôi dừng lại một đêm ở nơi này, ngày mai lại nhổ neo xuất phát đi Anh quốc.
Bởi vì ầm ĩ chuyện ma búp bê nên có rất nhiều người quyết định xuống thuyền tại cảng này để tìm một phương tiện giao thông khác. Tôi cùng A Khôi đứng ở mép thuyền nhìn một đám người cầm hành lý vội vội vàng vàng rời đi, Will cũng đã có chỗ trong hàng ngũ đó rồi.
Nghe nói hắn sau khi nhìn thấy ma búp bê liền thu liễm không ít, không bao giờ….. dám nhận lời đoán mệnh cho người khác nữa, còn giải thích thêm là ‘thông thiên nhãn’ của mình không nhạy. Nhìn bộ dáng tiều tụy của hắn, lúc này nhất định là sợ hãi không nhẹ. Hy vọng hắn học được một bài học, về sau không gạt người nữa.
Có người rời đi, đương nhiên cũng có người từ cảng này lên thuyền. A Khôi hình như có chút đứng ngồi không yên, cứ nhìn chăm chú đám người đang lên thuyền cách đó không xa.
“Làm sao thế?”
“Tử Kỳ, trước đây tôi có nói với cậu, tộc nhân của tôi sẽ đem tư liệu cổ về giải chú đưa tới cảng này. Tôi hy vọng có thể đưa đến sớm một chút. “A Khôi nhìn trời, bộ dáng lo âu phiền muộn.
“Anh sợ bị lạc mất sao?”
“Không phải, tôi chỉ là….. có chút lo lắng.”
“Lo lắng cái gì?”
“…….” A Khôi nhìn tôi, tôi phát giác ánh mắt hắn dường như có chút bất thường.
“Tử Kỳ…… sắp tới trăng tròn rồi.”
A Khôi chỉ lên trời, tôi ngẩng đầu nhìn theo, trên thiên không sáng vằng vặc treo lơ lửng một cái đĩa bạc chưa được tròn vành.
Trí nhớ về lần đầu gặp mặt A Khôi đột nhiên hiện ra, nhớ lúc đó, tôi thiếu chút nữa bị A Khôi “ăn tươi”, cũng bởi vì trăng tròn.
Tôi không khỏi hơi lui về phía sau, bảo trì một chút khoảng cách an toàn: “Anh muốn phát tác sao?”
“Thời gian hẳn là còn chưa đến, có thể tiếp qua hai ngày nữa!”
A Khôi từng đề cập qua với tôi, bọn họ khi đến kỳ trăng tròn thì bản tính động vật trở nên phi thường cường liệt; thực dục cùng tính dục sẽ trở nên hết sức kinh người, muốn tôi phải đặc biệt chú ý an toàn bản thân trong giai đoạn này, để tránh khỏi bị hắn công kích.
Trên cơ bản, A Khôi mặc dù hay thả dê tôi, nhưng chung quy cũng là một người Anh quốc, vẫn rất xem trọng phong độ quý ông. Hắn nói không hy vọng sẽ cưỡng bách tôi trong khi tôi chưa cho phép, ở chung lâu như vậy, đậu hủ cho hắn ăn vụng không ít, nhưng mà gặp phải thời khắc mấu chốt A Khôi cũng coi như có chừng có mực.
Đấy là vào buổi trăng tròn đầu tiên khi hai chúng tôi gặp gỡ, A Khôi đã rất thành thực nói cho tôi biết. Hắn cũng không xác định chính mình có thể khống chế được hay không, bởi vậy muốn tôi đặc biệt cẩn thận.
Nói thật, khi nghe A Khôi kể hắn từng có tộc nhân bởi vì bị trăng tròn tác động, không thể khống chế bản thân đã hãm giết 3 thiếu niên, cuối cùng bị phán xử thiêu sống thành tro, tôi thật sự cảm thấy vô cùng lo lắng.
“Trên cơ bản, chỉ cần tôi không đói bụng quá…… hẳn là sẽ không đến mức không khống chế được chính mình.” A Khôi phân tích: “Tôi chỉ lo lắng mỗi khi đến trăng tròn tôi rất mau đói, nếu tôi không khắc chế được, cậu có thể tận lực phản kháng, đả thương tôi cũng không sao đâu, dù sao tôi cũng mau hồi phục.”
“Chúng ta chuẩn bị nhiều đồ ăn trong phòng một chút, vạn nhất anh phát tác, ăn mấy thứ đó sẽ dễ dàng áp xuống hơn.”
A Khôi gật gật đầu: “Đây cũng là một cách.”
Tuy rằng A Khôi nói còn cách trăng tròn 2, 3 ngày nữa, sau khi dùng bữa tối tôi vẫn ôm hai ổ bánh mì Pháp về phòng, cho dù không có việc gì thì dự phòng một chút cũng tốt hơn.
Tôi đem hai ổ bánh mì đặt ở đầu giường, lỡ như có gì, tôi lúc nào cũng có thể lấy ra cho A Khôi đỡ đói.
Tối hôm nay, tôi đi ngủ mà trong lòng cứ căng thẳng.
A Khôi chết tiệt vẫn kiên quyết muốn ôm tôi ngủ, tôi đề nghị khoảng thời gian này nên cùng hắn tách ra để giữ an toàn, A Khôi lại nói thời gian vẫn còn sớm, không cần vội vã phòng ngừa như vậy.
“Tôi làm sao biết được khi nào thì nên trốn, lúc nào thì an toàn chứ?” Tôi tâm không cam tình không nguyện nằm trong lòng A Khôi, tâm lí vẫn cảm thấy không ổn.
“Tôi khắc chế được sẽ không có chuyện gì nữa, vạn nhất kiềm không được nữa, tôi lo Tử Kỳ cậu rất khó có cơ hội chạy trốn.” A Khôi nói nghe nhẹ bẫng như mây như gió, như thể sống chết của tôi chỉ có thể để cho trời xanh an bài.
“Tôi cũng không thể đến ở phòng khác trước được sao a?” Càng nghe càng thấy rất nguy hiểm á!
“Tôi hỏi thăm rồi, lần này lượng khách lên thuyền không nhiều lắm, còn có rất nhiều khoang trống. Tôi đặt trước một khoang phòng cho cậu ở tạm vào tuần trăng tròn kia, chúng ta trước tiên cứ cách ra như vậy sẽ an toàn hơn.”
“Hay là tôi qua phòng kế bên ngủ.” Dù sao trong khoang của chúng tôi có 2 phòng ngủ, bởi vì A Khôi kiên quyết muốn ôm tôi ngủ, cho tới bây giờ vẫn chỉ sử dụng có 1 phòng, phải dọn đến nơi khác ở, thật sự là rất phiền phức!
“Khoảng cách gần như vậy, rất nguy hiểm. tôi sẽ có thể qua đó ôm cậu a!” A Khôi mặt không đỏ khí không suyễn nói: “Thời điểm trăng tròn, dục vọng tôi vẫn áp chế lúc bình thường sẽ trở nên mãnh liệt hơn, cho dù cậu ở riêng một khoang phòng khác cũng phải thật cẩn thận đừng để tôi đói khát xông vào tấn công cậu; tôi khống chế được thì còn may, nếu như không khống chế được, sẽ bất chấp tất cả để đoạt lấy cậu.”
Cái tên chết tiệt này, gì mà ‘dục vọng vẫn áp chế lúc bình thường’, hóa ra luôn có chủ ý bất lương đối với tôi.
“Ngủ đi!” A Khôi theo lệ thường, ôm tôi đi ngủ.
Nằm ở trong ngực hắn, tâm lý của tôi vẫn bất ổn không yên, thỉnh thoảng lại mở mắt ra cảnh giác một chút, thần kinh cứ nhốn nháo như vậy đến hơn nửa đêm, sau đó mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, khi tôi đang lồm cồm bò dậy khỏi gường, A Khôi đã rửa mặt chải đầu xong xuôi, thần thanh khí sảng ngồi ở một bên chờ bữa sáng.
Chuông cửa vang, tôi híp mắt đi ra mở cửa. (bởi vì là buổi sáng, không thể kêu A Khôi đi được.)
Một người mặc đồng phục bồi bàn của nhà hàng trên tay cầm một kiện hàng đứng ở cửa.
“Tiên sinh Saskatchewan phòng 603 yêu cầu đem tôi đem bữa sáng cùng gói hàng này đến.”
Tôi mở cửa ra lui về sau vài bước, để cho cậu ta có thể thuận lợi kéo ba chiếc toa ăn tiến vào.
Phía sau toa ăn, còn có hai người; một tóc vàng, một tóc đen. Vừa nhìn thấy họ, con sâu ngủ của tôi liền bị tống cổ ngay lập tức.
Hai người đàn ông này thật anh tuấn.
Có điều khiến tôi kinh ngạc nhất chính là người tóc vàng kia, tôi từ trước đến này chưa bao giờ thấy qua nam nhân nào đẹp như vậy; dung mạo như tượng điêu khắc Hy Lạp, tóc vàng trơn mượt mềm mại như sóng biển. Gương mặt thâm tuấn, tú lệ giống như cẩm thạch trắng noãn tao nhã mà tinh tế, dưới hàng mi dài là đôi mắt xanh biếc, đôi môi căng mọng như cánh hoa tường vi, tất cả giống như một pho tượng được chạm khắc tỉ mỉ. Chỉ tiếc khuôn mặt hắn lạnh băng không có một chút biểu tình, nhìn qua chẳng khác gì khuôn mặt do người gọt dũa của quỷ búp bê lúc trước, quỷ mị yêu diễm nhưng không hề có sức sống. Nam tử tóc đen phía sau trên cơ bản cũng là một người anh tuấn hiếm có, ngang ngửa với A Khôi, ánh mắt tà khí kia càng làm cho hắn thêm một phần vị đạo bất kham cùng nguy hiểm.
Hai người im lặng từ cửa đi vào, nam tử tóc đen nhìn tôi chằm chằm, tôi cũng có lễ, mỉm cười với hắn. Nam tử tóc đen chớp chớp mắt, càng nhìn kỹ tôi hơn, kéo nhẹ mỹ nhân tóc vàng. Đại mỹ nhân mặt không chút thay đổi quay đầu lại, nam tử tóc đen vẫn lên tiếng, hất cằm về phía tôi dường như muốn người kia chú ý đến.
Lúc này, phục vụ viên đem bữa sáng đến cũng đã hoàn thành công việc, đẩy xe rời đi trước mặt chúng tôi. Ba người chúng tôi vẫn còn đứng ở cửa anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không hiểu rốt cục đang giằng co cái gì.
“Các anh….. có việc gì không?” nghẹn nửa ngày, vẫn là tôi mở miệng trước.
Soái ca tóc đen cùng mỹ nhân tóc vàng đều vô cùng sửng sốt, tôi lại cảm thấy bộ dáng có biểu tình của mỹ nhân tóc vàng so với gương mặt lạnh băng lúc nãy có vẻ càng đẹp mắt hơn.
“Tử Kỳ, bữa sáng sao lại nhiều như vậy…… Neil!” A Khôi đi ra hỏi tôi, khi nhìn thấy soái ca tóc đen thì kinh ngạc tiến lên ôm lấy hắn: “Neil! Sao anh lại ở đây? Còn có Dior, các anh đều đến cả rồi!”
A Khôi cách bả vai soái ca tóc đen, cao hứng chào hỏi mỹ nhân tóc vàng. Mỹ nhân tóc vàng hơi gật đầu, nhưng mặt vẫn như trước không chút thay đổi.
Ơ? A Khôi quen biết hai người kia a? Còn có vẻ thân thiết như vậy.
Tôi cúi đầu nhìn xuống.
Quả nhiên, hai vị mỹ nam này cũng không có bóng!
“Tử Kỳ, đây là hai người bạn đồng tộc của tôi, Neil và Dior.”
Ngồi trên bàn cơm đã dọn sẵn phần ăn sáng của bốn người, A Khôi cười giới thiệu tôi với hai vị khách quỷ.
Tôi ngơ ngác cười, A Khôi vui vẻ ôm lấy bả vai tôi nói: “Neil, Dior! Cậu ấy là cô dâu của tôi, Tử Kỳ.”
“Tôi còn chưa có đáp ứng anh nha!” Tôi trừng hắn.
Neil tóc đen hớp một chút trà hỏi: “Cậu ấy thấy được chúng ta?”
A Khôi mỉm cười gật đầu.
“Cậu không sợ?” Neil lạnh lùng hỏi tôi.
“Sợ cái gì, sợ các anh sao? Có cái gì mà tôi chưa từng thấy qua, mắc gì phải sợ chứ!” tôi hào khí ngút trời trả lời.
Nói đùa, có gan hay không là một chuyện, khi bị người ta khiêu khích, dù không can đảm cũng phải làm ra vẻ thật dũng cảm nha!
“Tử Kỳ trời sinh đã thấy được tất cả quỷ hồn, cho nên đại bộ phận ma quỷ đều không dọa được cậu ấy. Tôi cũng chỉ tình cờ phát hiện năng lực đặc biệt này của Tử Kỳ, có lẽ cậu ấy có thể trợ giúp chúng ta thoát khỏi lời nguyện gia tộc này.”
“Cậu nói…. tên nhóc này là cô dâu của cậu?” Mỹ nhân tóc vàng đặt câu hỏi.
“Tôi còn chưa đồng ý!” Tôi giành đáp lời trước A Khôi, ba con quỷ đồng thời nhìn tôi.
“Đó là ý gì?” Mỹ nhân hỏi ngược lại A Khôi.
“Tử Kỳ và tôi có thử qua vài phương pháp giải chú, còn mấy cách khác có hơi….. khó khăn hơn nên tôi còn đang trưng cầu ý kiến của cậu ấy.” A Khôi cầm chừng nói.
“Các cậu còn chưa lên giường?” Neil vô cùng trực tiếp đặt câu hỏi.
“Nói thừa! Tôi đương nhiên sẽ không đáp ứng!” Tôi đỏ mặt nhấn mạnh bản thân trong sạch, cái tên quỷ kia bị gì vậy, loại chuyện này cũng có thể đem lên bàn cơm mà thảo luận.
Mỹ nhân tóc vàng lẳng lặng nhìn tôi, A Khôi giữ chặt tôi rồi nhìn hắn nói: “Tử Kỳ là cô dâu của tôi, cho dù cậu ấy vẫn chưa đáp ứng, cũng là người của tôi!”
“Anh! Ai nói…….” Tôi muốn kháng nghị, A Khôi lại lấy tay bịt lấy miệng tôi, hại tôi chỉ có thể phát ra tiếng ư ư.
“Chúng tôi ở phòng kế bên.” Mỹ nhân tóc vàng nói xong, liền đứng dậy rời đi.
Tôi vẫn còn đang giãy dụa khỏi cánh tay A Khôi, Neil cũng đứng lên theo: “Cậu muốn thứ mà Leilina đã đem đi, có lẽ cô ấy rốt cục cũng tìm được một người có thể thay cô ấy giải đáp.” Hắn nhỉn tôi liếc mắt một cái: “Bảo vệ cô dâu của cậu cho tốt, Dior sẽ làm như thế nào, cậu so với tôi hẳn là hiểu rõ.”
Hai vị khách vui tai vui mắt rời đi, A Khôi rốt cục cũng buông tay xuống.
“Anh làm cái gì vậy! Tôi còn chưa có cùng anh làm gì, sao lại nói như vậy? Nói cái gì mà tôi là người của anh, người khác hiểu lầm thì phải làm sao?” Tôi rống to với A Khôi.
“Chính là hy vọng anh ta có thể hiểu lầm!” A Khôi nhíu mày lại nói.
“Là sao?” tôi oan uổng thất thân đối với anh có gì tốt?
“Mỗi người chúng tôi đều nóng lòng tìm kiếm một cô dâu kỳ lạ có thể giúp chính mính giải chú, Dior là người khẩn trương muốn được giải thoát nhất, nếu anh ta phát hiện có người đặc biệt như cậu vậy, lại còn không chân chính thuộc về tôi, anh ta nhất định sẽ tìm đủ mọi phương pháp để có được cậu, khiến cậu trở thành người của anh ta.”
“Ý anh là nói……. Anh ta sẽ cướp tôi khỏi tay anh?” Sao lại giống như biến thành tình tiết tay ba cũ rích vậy nè.
“Dior nhất định sẽ nghĩ cách bắt cậu đem đi, sau đó thí nghiệm tất cả các phương thức có thể giải chú trên người cậu. Anh ta đã sống hơn 600 năm, vẫn luôn gấp gáp tìm kiếm mọi cách giải thoát, Dior từ rất lâu trước kia đã là một người lạnh như băng, chuyện gì cũng không thể dậy nổi hứng thú anh ta, chuyện duy nhất có thể khiến anh ta có động lực, chính là tìm kiếm phương pháp giải chú. Nếu để cho Dior phát hiện có người có thể giúp anh ta giải chú, chuyện gì anh ta cũng dám làm. Tôi lo Dior đã chú ý đến cậu, trừ phi anh ta xác định cậu đã thuộc về tôi, còn không nhất định anh ta có thể ra tay với cậu.
Tôi nghe được cái hiểu cái không, giơ tay đặt câu hỏi: “Nếu tôi bị Dior mang đi, anh ta sẽ làm gì tôi?”
“Thì như tôi đã nói đó; thử nghiệm tất cả phương thức có khả năng giải chú lên người cậu. Dior là người sáu trăm năm trước đã được sinh ra, lại còn là quý tộc. Thủ đoạn của anh ta so với những người khác càng tàn nhẫn vô tình, những chuyện như hút máu lột da móc mắt lóc xương, ở niên đại của anh ta cũng chỉ là những chuyện bình thường không hệ trọng, anh ta sẽ không để ý đến sống chết của cô dâu, chỉ hy vọng có thể gỡ bỏ chú ngữ. Neil vẫn luôn đi cùng anh ta, chính là muốn ngăn cản cách làm tàn khốc của anh ta.” A Khôi trầm tư một hồi: “Không được! Như vậy không lừa được Dior đâu, Tử Kỳ, tôi đành phải ủy khuất cậu rồi!”
“Anh muốn làm gì?” Tôi rút lui hai bước, cảnh giác nói.
“Những ngaỳ kế tiếp, cậu phải đặc biệt cẩn thận, ngàn vạn lần không được rời xa khỏi tôi, hơn nữa cũng không nên ở một mình cùng Dior. Chúng ta đều đang ở trên thuyền, anh ta không thể đem cậu đi, cũng không thể ngay trong khoang phòng dụng hình thí nghiệm với cậu được, cho nên cậu cũng tạm xem như an toàn. Tôi chỉ lo anh ta sẽ có suy nghĩ thí nghiệm được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu; ví dụ như, trước tiên chiếm đoạt thân thể cậu, hoặc là lấy đi của cậu một con mắt chẳng hạn. Bởi vậy, tuyệt đối không thể để cho anh ta có cơ hội, trong khoảng thời gian Dior ở đây, cậu nhất định phải theo tôi một tấc cũng không rời mới được.”
Tôi cảm thấy bản thân giống như chú chuột bạch đang chờ làm thịt trong phòng thí nghiệm, chẳng những không thể thoát chết mà còn biết trước sẽ chết theo kiểu nào nữa chứ.
“Cho nên nói, tôi chỉ cần đi theo anh là ổn phải không?” tôi đột nhiên nhớ đến vấn đề tối hôm qua: “Nhưng mà…. Sắp trăng tròn, tôi vẫn đi theo anh không phải là cũng rất nguy hiểm sao?”
A Khôi rốt cục cũng nhớ tới “A!” một tiếng, vẻ mặt rõ ràng nghĩ 1 đằng mà nói 1 nẻo: “Bất đắc dĩ thôi, chúng ta đành phải mạo hiểm vậy!”
Đại sắc quỷ khốn nạn, anh căn bản là rất cao hứng thì có!
Nhìn mặt tôi nhăn nhó, lộ ra biểu tình hồ nghi, A Khôi vội vàng nói: “Chúng ta chuẩn bị đồ ăn trong phòng nhiều một chút, chỉ cần tôi không thấy đói, hẳn là sẽ không tùy tiện công kích người đâu.”
Mấy ngày trước rõ ràng còn nói vô cùng hung hiểm, bây giờ lại sửa miệng, tôi còn lâu mới tin!
“Tử Kỳ, cậu vừa rồi cũng nghe Neil nói rồi đó. So ra, Dior so với tôi nguy hiểm hơn nhiều, này cũng là vì an toàn của cậu a!”
Ô – một tên là ác quỷ biến thái thích giết người muốn đem tôi giải phẫu, tên còn lại thì chính là đại sắc lang luôn chầu chực đè tôi. Hai tên muốn tôi chọn 1, cái này mà xem như lựa chọn được sao! Chẳng lẽ không còn phương pháp nào tốt hơn?
“Bằng không, chúng ta nhanh chóng nghĩ biện pháp giúp anh giải chú, tư liệu anh muốn không phải đã đem đến rồi sao, tìm được phương pháp, tôi liền an toàn không phải sao?” tôi chỉ vào gói hàng mà hai người vừa rồi đưa đến, đem hy vọng cuối cùng ký thác vào đó.
“Neil nói, thứ bên trong đã bị Leilina mang đi. Đây là truyền thuyết sơ khai của tộc ‘Nguyệt Hồn’, thứ bên trong này nghe nói chỉ có người giải được lời nguyền mới có tư cách xem được, cái rương này vẫn do người lớn tuổi nhất trong tộc là Dior bảo quản, phải chờ có người thành công giải chú mới có thể lấy ra lần nữa.” A Khôi mở gói hàng ra, trong rương quả nhiên trống không.
“Leilina là vợ của Dior, sớm đã phá vỡ được cấm kỵ này, đã xem qua không biết bao nhiêu lần. Chỉ tiếc, tài liệu bên trong ghi lại không rõ là văn tự của nơi nào, vẫn chứ ai xem mà hiểu được.”
“Vậy làm sao bây giờ?” tôi vẻ mặt đau khổ, muốn khóc ghê.
Chịu thất thân hay là chịu chết, sao có người mệnh khổ như tôi vậy chứ, chọn cái nào cũng như nhau thôi!
“Tử Kỳ, cậu thật sự không muốn thuộc về tôi?” A Khôi ngồi xổm cúi đầu, ánh mắt chán nản ngồi trên ghế dựa đối diện tôi, thâm tình khẩn thiết hỏi.
Loại vấn đề này, bảo tôi làm sao mà trả lời được!
Tôi nói không muốn thì thật áy náy với A Khôi, nói đồng ý thì lại càng có lỗi với bản thân mình! Cho dù anh ta dùng loại ánh mắt này chờ mong nhìn tôi, tôi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ a!
Tôi cắn cắn môi, không rõ là ngượng ngùng hay là thật sự không có biện pháp, con mắt chát chát lập tức đã đầy hơi nước.
“Được rồi, được rồi! Tôi không bức cậu!” A Khôi kéo tôi vào trong lòng an ủi: “Chúng ta trước cứ giả vờ một chút, nghĩ biện pháo lừa Dior cũng được.”
“Có hiệu quả không?” tôi nằm trong ngực A Khôi, lén lau đi lệ quang trong mắt.
“Cứ thử xem đã!” A Khôi sủng nịnh lại bất đắc dĩ nói: “Cậu vẫn không được rời khỏi tầm mắt của tôi đó, nếu có thể khiến cho Dior tin tưởng cậu đã là người của tôi, hy vọng anh ta còn chút đạo đức cơ bản của tộc ‘Nguyệt Hồn’, không cướp đi cô dâu của người khác.”
“Vậy……. phải làm thế nào?”
.
.
.