Tác giả: Mạt Hồi.
Biên tập: Kiều Kiều.
Aiz, sao mà mệt mỏi thế này, chỉ mới bắt đầu học thôi mà đã như vầy rồi, có lẽ đây là di chứng của kỳ nghỉ hè chỉ lo ăn chơi hưởng thụ, bây giờ thì đầu óc trống rỗng lại sinh lười biếng nữa chứ, hu hu T_T
6.
Có ba nguyên nhận khiến tôi đáp ứng nguyện vọng của nữ sinh kia: Một là bị người gửi thư cho Trục Dã bắt gặp mình ôm thư đi bán, cảm thấy xấu hổ vô cùng, tổng nghĩ rằng không làm chút gì đó vì người ta thì thật áy náy; Hai là nữ sinh khẩn cầu chân thành như thế làm tôi không thể cự tuyệt, giống như tôi mà cự tuyệt là thể nào cũng bị thiên lôi đánh xuống; Ba, dù sao nàng cũng nói, chỉ cần để Trục Dã xem thư của nàng thôi, không phải sao? Chỉ là xem thư, Trục Dã cùng lắm là bỏ ra vài phút nhàn rỗi là được, hẳn là, Trục Dã sẽ không tức giận đâu?
Không tức giận mới là lạ!
Khi tôi đem mấy thứ định bán đi này trở về ký túc xá, nhìn thấy Trục Dã đã về rồi, liền đem thư giao cho cậu, sắc mặt cậu tựa như bầu trời trước cơn giông tố, vừa trầm vừa hắc.
“Em nghĩ anh đã không còn làm loại chuyện như thế này nữa!” Trục Dã tức giận đem thư tôi giao cho cậu thuận tay ném lên bàn học, rồi sau đó ngồi ở trên giường hung hăng trừng tôi, ý đồ muốn dùng ánh mắt đem thằng tôi ngồi đối diện cắt thành tám khối.
Tôi bị ánh mắt hung ngoan của cậu trừng đến lúng ta lúng túng, chỉ biết gãi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, gục đầu như làm phải chuyện xấu mà nhỏ giọng nói: “Chỉ là xem qua thôi mà, không mất nhiều thời gian của em đâu.”
Nhìn tình cảnh này, bất cứ ai cũng sẽ hoài nghi chúng tôi rốt cục ai mới là huynh trưởng. Bất quá, đây cũng là chuyện không có biện pháp, bất luận tư duy diện mạo, ngay cả chiều cao, Trục Dã đều vượt trội hơn hẳn tôi.
“Anh——“ Trục Dã đã muốn phát cáu, khuôn mặt tinh xảo giờ phút này tức giận đến sung huyết đỏ bừng.
Ngay thời điểm tôi cho rằng Trục Dã có thể tức đến mất hết lý trí mà bổ nhào lại đây nuốt sống tôi cho hả giận hay không, mấy bạn học cùng ký túc xá từ nhà tắm trở về. Chưa từng hiển lộ tính cách thật trước mặt người ngoài, Trục Dã thu lại phẫn nộ trên gương mặt, cứ như vậy, trưng ra vẻ mặt không chút biểu tình dù cho ai cũng biết tâm trạng của cậu hiện tại không được tốt, khiến cho hai người bạn học vốn đang cười toe toét hi hi ha ha đi vào kí túc xá cũng thức thời bặt tiếng, dừng lại ở trước cửa kí túc xá, tiếng vào không được mà quay lại cũng không xong.
Nhìn bộ dạng khó xử của hai người bạn học, tôi muốn nói gì đó để làm dịu bầu không khí căng thẳng trong phòng, Trục Dã bỗng dưng đứng lên, cầm lá thư trên bàn đi ra khỏi kí túc xá. Tôi không đuổi theo, chỉ đưa mắt nhìn bóng dáng cương trực của cậu rời đi cho đến khi tiêu thất.
Trục Dã vừa rời khỏi, hai người bạn học vốn đang đứng ở cửa lập tức chạy đến vây quanh tôi, thần bí cười hỏi tôi có phải là cãi nhau với Trục Dã không. Còn nói chỉ có những chuyện liên quan đến tôi, mới có thể khiến cho Trục Dã bình thường rất dễ nói chuyện trở nên tức giận đến cả người như khối băng, vừa lạnh vừa cứng như vậy.
Tôi ha ha cười trừ, nói với bọn họ tôi và Trục Dã chỉ là có chút xích mích nhỏ thôi, sẽ nhanh sẽ không có chuyện gì nữa.
Tôi trả lời họ như thế, nhưng mà, không hiểu sao, trong lòng cũng có chút bất an. Lúc nhìn theo bóng dáng Trục Dã rời đi, tôi tổng cảm thấy Trục Dã dường như đã hạ quyết tâm muốn đi làm chuyện gì đó….
Dự cảm của tôi quả linh nghiệm, ngày hôm sau, chuyện Trục Dã quen bạn gái đã được đồn đại xôn xao khắp cả trường. Nữ sinh may mắn trở thành bạn gái của Trục Dã, chính là nữ sinh chiều hôm qua nhờ tôi đưa thư cho cậu.
Chuyện này không phải là Trục Dã báo cho tôi biết. Nhất cử nhất động của người được quan tâm như Trục Dã luôn là chủ đề hàng đầu của cả trường, huống chi cậu ấy chưa từng có hảo cảm với bất cứ nữ sinh nào mà bây giờ lại có bạn gái, quả là chuyện lớn!
Cho dù tôi không muốn biết cũng có người đến nói cho tôi biết ——
“Không phải chứ, cậu là ca ca của Phong Trục Dã mà, sao lại không biết chuyện cậu ấy quen bạn gái?!” Vài bạn học nữ nói là có chuyện muốn hỏi tôi, dẫn tôi ra ngoài phòng học, bọn họ dùng ánh nhìn chòng chọc chất vấn tôi có liên quan đến chuyện Trục Dã quen bạn gái hay không. Mãi đến hai phút trước tôi mới biết chuyện này nên cũng thành thật lắc đầu, khiến cho nữ sinh dẫn đầu không thể tin nổi mà kinh hô.
“Tôi là ca ca của cậu ấy, không sai” Bị dồn ép đến mức chỉ còn cách dán sát lưng vào tường mới có thể bảo trì khoảng cách với các nàng, vất vả lắm mới hạ quyết tâm lấy dũng khí đối mặt với ánh mắt nguy hiểm đang nhìn chằm chằm vào tôi của các nàng, trả lời: “Nhưng cũng không có nghĩa những vấn đề cá nhân của cậu ấy tôi đều phải biết a.”
Nữ sinh dẫn đầu lập tức nheo lại hai mắt, tôi vừa thấy, sợ đến co rụt cổ lại, dưới ánh mắt càng ngày càng chăm chăm của các nàng, toàn thân bắt đầu lạnh đến không ngừng run lên —-
Thành thật mà nói, tôi nguyên bản cho rằng nữ sinh thì luôn dịu dàng thùy mị như con chim nhỏ gặp phải chuyện gì sẽ trốn vào lòng nam sinh mà run rẩy đáng yêu, nhưng từ khi danh tiếng của Trục Dã càng ngày càng lớn, nữ sinh theo đuổi cậu càng ngày càng nhiều, cách nghĩ khách quan này của tôi hoàn toàn bị bác bỏ.
Hiện tại, hình tượng nữ sinh trong lòng tôi là — a a, có một bài hát rất đúng với nhận thức của tôi về nữ sinh, trong đó có một câu ca từ là, “Nữ nhân là lão hổ”!
Chính là loại người vì mục đích mà không từ thủ đoạn, có thể trở mặt thành thù với bất cứ ai và bất kỳ lúc nào, trước mặt địch thủ thì giương nanh múa vuốt, nhưng trước mặt đối tượng theo đuổi thì lại phong tình vạn chủng, nhu tình mật ý, đúng là lão hổ hai mặt.
Khi nhận thấy tôi còn có giá trị lợi dụng, các nàng đối xử với tôi vô cùng lễ độ, thời điểm biết tôi không thể giúp đỡ gì nữa liền trở mặt 180 độ, thuận mắt thì chỉ một cước đá văng bạn đi, như vậy đã xem như là may mắn, còn nếu mà làm các nàng tức giận, thì bạn liệu mà rửa sạch cổ cho các nàng chém cái thống khoái đi.
A, thật sự là lão hổ đáng sợ —- à không, là nữ nhân!
Giờ phút này, một đám người không lên tiếng chỉ trừng mắt hung hăng nhìn tôi tạo thành áp thấp nhiệt đới làm tôi mồ hôi lạnh đầm đìa, qua lâu thật lâu, lâu đến mức tôi tự hỏi có phải bản thân đã bị đông cứng rồi không, nữ sinh cầm đầu mới mở miệng.
Đầu ngón tay của nàng điểm lên mũi tôi, nửa nheo mắt lạnh lùng nhìn tôi, khẩu khí tràn ngập uy hiếp mà nói: “Tốt nhất điều cậu nói là sự thật, bằng không —- hừ hừ! ”
Hai tiếng “hừ hừ” này của nàng, bất cứ ai cũng hiểu nó biểu thị cho cái gì, mà tôi đang trực tiếp đối diện với nàng liền lập tức gật đầu như giã tỏi hòng chứng minh mình trong sạch.
“Vậy chuyện Phong Trục Dã quen bạn gái, cậu có nhúng tay vào hay không?”
Lời của nàng còn chưa nói xong, đầu của tôi đã lập tức lắc lấy lắc để.
Nàng hừ lạnh một tiếng, bắt đầu lùi ra sau.
Nhìn thấy các nàng lùi lại, tôi còn chưa kịp thở ra một hơi, lời nói tiếp theo của nữ sinh dẫn đầu đã khiến tôi sợ đến mức thiếu chút nữa cắn đứt luôn cả đầu lưỡi.
“Trước đây bảo cậu giúp chúng tôi thì cậu không giúp, nếu lần này để cho chúng tôi biết cậu có dính líu chuyện này thì đừng trách chúng tôi không nể tình bạn học!”
Trước khi đi, đám nữ sinh còn vứt lại cho tôi một ánh mắt lạnh lùng ám chỉ nếu tôi thật sự làm thế, kết cục sẽ cực kì thê thảm!
Chịu đựng đến lúc các nàng rời đi mới yếu đuối trượt xuống đất, cũng coi như lực nhẫn nãi của tôi khá lớn, ngồi xổm trên mặt đất, tôi vừa sợ hãi vừa thót tim lau lau mồ hôi lạnh trên đầu, lấy hết sức lực từ tận đáy lòng hô to: Nữ nhân thật sự là đáng sợ! Nữ nhân thật là không thể trêu vào! Đắc tội với ai chứ đừng đắc tội với nữ nhân! Duy nữ tử dữ tiểu nhân nan dưỡng giả*,những lời này thật đúng là chân lý! Tôi phải lấy nó làm lời răn hảo hảo nhớ kĩ……
*“Duy nữ tử dữ tiểu nhân, vị nan dưỡng dã. Cận chi tắc bất tốn, viễn dữ tắc oán” (Luận ngữ, thiên Dương Hoá). Nôm na là, đàn bà với tiểu nhân khó nuôi lắm.
Chỉ chốc lát sau, mấy thằng bạn thấy chết không cứu lúc này mới sáp lại trưng ra vẻ mặt đồng cảm. Trong đó có một nam sinh tính ra cũng khá thân với tôi vừa thở dài vừa quàng vai tôi mà nói: “Tôi thật thương cảm cho cậu có đệ đệ như Phong Trục Dã.”
Tôi liếc ngang qua hắn một cái: Cũng chỉ giỏi nói mát!
“Chậc chậc!” Một người khác sờ cằm lắc đầu “Tôi trước kia thật sự ghen tị với đệ đệ của anh có diễm phúc như vậy, nhưng hiện tại, chậc chậc —- nữ nhân!” Hóa ra vị bạn học này chứng kiến một màn vừa rồi đã hoàn toàn thấy rõ bản tính nữ nhân.
Tôi vừa trải qua một màn tra tấn, đã không còn sức mà tranh cãi tới cùng với bọn họ nữa, sau khi cảm thấy thân thể đã tốt hơn một chút không còn vô lực nữa, tôi vỗ vỗ mông đứng lên.
“Nhìn kìa, là Phong Trục Dã.”
Tôi đang định đi vào lớp, không biết ai đã la to làm cho học sinh lúc đầu đứng ở hành lang đều dồn ra ngoài ban công nhìn xuống dưới lầu.
Tôi nhíu mày, vốn định không thèm nhìn mà đi luôn vào lớp, nhưng ngay sau đó bị lời nói của vài học sinh làm cho dừng bước.
“Người nữ sinh đang đứng cạnh Phong Trục Dã thật là một người may mắn khiến người khác vừa ao ước vừa đố kị!”
“Chắc chắn rồi, các cậu có bao giờ bắt gặp Phong Trục Dã cùng nữ sinh nào thân mật đi chung như thế chưa?”
“Ừ, nói rất đúng…..”